1. Chết không phải là kết thúc hoàn toàn
Theo góc nhìn khoa học, chết là sự dừng hoạt động của một sinh vật và ngừng vĩnh viễn mọi hoạt động liên quan đến sự sống của cơ thể đó. Tuy nhiên, theo quan điểm Phật giáo, chết không phải là hết, mà là một thay đổi thân xác giống như việc thay đổi một cái áo cũ. Sau khi chết, con người sẽ tái sinh vào một cõi khác tùy theo nghiệp thiện ác khi còn sống ở thế gian. Chết không có nghĩa là hết, mà là một bước đi mới trên con đường của linh hồn.
2. Linh hồn người chết có thể nhớ người sống
Theo quan niệm Phật giáo và văn hóa phương Đông nói chung, khi một người qua đời, linh hồn của họ sẽ tồn tại một thời gian nhất định trước khi chuyển kiếp. Trong thời gian này, linh hồn có thể thấy, nghe và cảm nhận những điều mà người thân của họ đang làm. Tuy nhiên, dưới góc nhìn y học và khoa học hiện đại, người chết không nhớ người sống vì mọi hoạt động sống đã bị chấm dứt.
3. Những việc nên và không nên làm khi nhà có người mới mất
Khi một người mới qua đời, có một số việc chúng ta có thể làm để giúp linh hồn của họ sớm được đầu thai chuyển kiếp và siêu thoát. Đó là:
- Dốc lòng cầu nguyện và đọc kinh niệm Phật.
- Tạo phước để hồi hướng giúp linh hồn có thêm phần phước đức.
- Cầu siêu cho người đã khuất.
Tuy nhiên, chúng ta cũng không nên quá than khóc khi nhà có người mới mất, vì điều này có thể làm cho linh hồn người chết cảm thấy vấn vương và đau khổ, khiến họ không sẵn sàng cho việc đầu thai chuyển kiếp.
Qua đây, chúng ta đã tìm được câu trả lời cho câu hỏi “Người chết có nhớ người sống không”. Sống và chết là những điều tự nhiên và không thể thay đổi. Thay vì đau khổ và buồn bã vì cái chết, chúng ta nên có một tâm thế bình thản để đối diện và vượt qua. Chỉ có như vậy, người sống không quá đau khổ và người đã khuất mới có thể sớm đầu thai chuyển kiếp và không trở nên phiền muộn trong cõi tạm.
Xem thêm tại Khám Phá Lịch Sử