Trong giai đoạn đen tối của Chiến tranh thế giới thứ hai, khi ách thống trị của Đức Quốc Xã bao trùm lên Hy Lạp, một chương đen tối khác cũng đồng thời mở ra trong lịch sử quốc gia này. Đó là sự trỗi dậy của “Khủng bố Đỏ” – một làn sóng bạo lực tàn khốc nhắm vào những người bị coi là kẻ thù của Mặt trận Giải phóng Dân tộc (EAM), do Đảng Cộng sản Hy Lạp (KKE) lãnh đạo. Từ những vùng nông thôn hẻo lánh đến các thành phố náo nhiệt, bóng ma của sự sợ hãi và chết chóc đã gieo rắc nỗi kinh hoàng cho người dân Hy Lạp trong suốt gần một thập kỷ, từ năm 1942 đến tận khi kết thúc cuộc nội chiến vào năm 1949.
Nội dung
Nguồn Gốc Của Nỗi Khiếp Sợ
“Khủng bố Đỏ” – thuật ngữ này được sử dụng bởi các nhà sử học chống cộng và lực lượng cảnh sát bù nhìn do Đức dựng lên để mô tả các hành vi tàn bạo của EAM đối với dân thường. Theo các tài liệu lịch sử, lực lượng nòng cốt thực hiện các chiến dịch này là Quân đội Giải phóng Nhân dân Hy Lạp (ELAS) ở vùng nông thôn và Tổ chức Bảo vệ Cuộc đấu tranh của Nhân dân (OPLA) ở các đô thị.
Lính ELAS trong thế chiến thứ 2
Thuật ngữ “Khủng bố Đỏ” xuất hiện lần đầu tiên trong các chiến dịch tuyên truyền của Đức Quốc Xã và chính quyền bù nhìn nhằm bôi nhọ EAM. Tuy nhiên, sau khi chiến tranh kết thúc, thuật ngữ này tiếp tục được sử dụng bởi “Ủy ban Citrine” của Anh – một nỗ lực hòa giải giữa EAM-ELAS và chính phủ Hy Lạp.
EAM – Từ Phong Trào Kháng Chiến Đến Nỗi Ám Ảnh Đẫm Máu
EAM ban đầu nổi lên như một phong trào kháng chiến chống lại sự chiếm đóng của Đức Quốc Xã. Tuy nhiên, ẩn sau lớp vỏ bọc của lý tưởng giải phóng dân tộc là tham vọng độc chiếm quyền lực của KKE. EAM đã không ngần ngại sử dụng bạo lực để loại bỏ các đối thủ chính trị và củng cố quyền lực của mình.
Một trong những sự kiện điển hình cho sự tàn bạo của EAM là trận Fardykampos vào tháng 2 năm 1943, đánh dấu sự thắng thế của EAM trên toàn bộ lãnh thổ Hy Lạp. Kể từ đó, các nhóm kháng chiến khác, đặc biệt là những nhóm theo chủ nghĩa dân tộc và cộng hòa, trở thành mục tiêu thanh trừng của EAM.
Những Nạn Nhân Thầm Lặng
Nạn nhân của “Khủng bố Đỏ” không chỉ là những người cộng tác với Đức Quốc Xã mà còn bao gồm cả những người dân thường vô tội bị EAM quy chụp là kẻ thù. Các vụ bắt cóc, tra tấn, hành quyết diễn ra thường xuyên ở khắp nơi, gieo rắc nỗi sợ hãi tột độ trong lòng người dân.
Một trong những vụ thảm sát kinh hoàng nhất là vụ thảm sát Feneos, diễn ra tại vùng Corinthia vào đầu cuộc nội chiến Hy Lạp (1946-1949). Hàng trăm thi thể, trong đó có cả phụ nữ và trẻ em, đã được tìm thấy trong các hố chôn tập tập thể, chứng minh cho sự tàn bạo vô nhân tính của ELAS.
Đại hội đảng Cộng Sản Hy Lạp (KKE) năm 1945
Hiệp Định Vô vọng Và Những Di Chứng Đau Thương
Mặc dù Hiệp định Varkiza (1945) được ký kết với mục đích chấm dứt xung đột và ân xá cho các tù nhân chính trị, nhưng trên thực tế, những hứa hẹn của nó đã không bao giờ được thực hiện. “Khủng bố Trắng” – một làn sóng bạo lực trả thù do phe cánh hữu tiến hành – đã nổ ra sau đó, khiến Hy Lạp chìm sâu hơn vào vòng xoáy bạo lực và chia rẽ.
“Khủng bố Đỏ” là một minh chứng rõ ràng cho sự nguy hiểm của chủ nghĩa cực đoan và độc tài, bất kể chúng được khoác lên mình lớp vỏ bọc lý tưởng cao đẹp nào. Bài học lịch sử này nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của hòa giải, khoan dung và tôn trọng nhân quyền, những giá trị cốt lõi để xây dựng một xã hội hòa bình và thịnh vượng.
Kết Luận
Bóng ma của “Khủng bố Đỏ” vẫn còn ám ảnh Hy Lạp cho đến ngày nay. Những vết thương chiến tranh chưa thể lành, và sự chia rẽ chính trị vẫn còn đó. Tuy nhiên, bằng cách đối mặt với quá khứ đen tối của mình một cách trung thực và khách quan, người dân Hy Lạp có thể rút ra những bài học quý giá để xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn cho thế hệ mai sau.