Hàn Quốc, một quốc gia từng bị chiến tranh tàn phá, nghèo nàn và lạc hậu, đã vươn lên mạnh mẽ để trở thành con rồng kinh tế của châu Á. Tuy nhiên, đằng sau sự thịnh vượng ấy là một hành trình đầy biến động, đánh đổi và cả những góc khuất lịch sử được viết nên bởi chế độ độc tài quân sự.
Nội dung
Từ Tro Tàn Chiến Tranh Đến Bước Chân Con Rồng
Những năm 1960, Hàn Quốc là một quốc gia kiệt quệ sau cuộc chiến tranh Triều Tiên. GDP đầu người chỉ vỏn vẹn 82 USD, tương đương với Việt Nam lúc bấy giờ. Nhưng chỉ trong vòng 3 thập kỷ, Hàn Quốc đã lột xác ngoạn mục, trở thành một trong những con rồng kinh tế của châu Á.
Sự trỗi dậy thần kỳ này có được là nhờ vào chính sách “duy kinh tế cực đoan” được chính quyền quân sự áp dụng. Tăng trưởng dựa vào xuất khẩu, với giá thành thấp là mục tiêu hàng đầu. Chi phí sản xuất được hạ xuống mức tối thiểu, đổi lại là sự hy sinh của người lao động với đồng lương rẻ mạt và điều kiện sống kham khổ.
Hàn Quốc những năm 60′
Park Chung Hee: Vị Tổng Thống “Bàn Tay Sắt”
Năm 1961, tướng Park Chung Hee lên nắm quyền sau một cuộc đảo chính quân sự. Ông là người đặt nền móng cho sự phát triển của Hàn Quốc, nhưng cũng là nhà độc tài bị nhiều người dân căm ghét.
Park Chung Hee đã lãnh đạo đất nước với tinh thần kỷ luật thép. Ông thẳng thắn tuyên bố: “Toàn dân Hàn Quốc phải thắt lưng buộc bụng trong vòng 5 năm, phải cắn răng làm việc nếu muốn được sống còn”. Và đúng như lời ông nói, người dân Hàn Quốc đã phải lao động cật lực, chấp nhận cuộc sống kham khổ để xây dựng đất nước.
Park Chung Hee
Park Chung Hee là người có tầm nhìn xa trông rộng. Ông hiểu rõ vai trò của cơ sở hạ tầng trong phát triển kinh tế. Bất chấp sự phản đối của quốc hội và các tổ chức quốc tế, ông vẫn kiên quyết xây dựng tuyến đường cao tốc Seoul – Busan, một kỳ công nối liền thủ đô với cảng biển quan trọng nhất đất nước.
Xa lộ Seoul – Pushan lúc mới hoàn thành
Dưới sự lãnh đạo của Park Chung Hee, Hàn Quốc đã đạt được những bước tiến thần kỳ về kinh tế. Nhưng đi kèm với nó là sự hy sinh về tự do và nhân quyền. Chính quyền độc tài đã đàn áp thẳng tay những người bất đồng chính kiến. Các quyền tự do dân chủ cơ bản đều bị tước bỏ.
Gwangju 1980: Vết Thâm Lịch Sử
Sau khi Park Chung Hee bị ám sát vào năm 1979, tướng Chun Doo Hwan lên nắm quyền sau một cuộc đảo chính khác. Chế độ độc tài quân sự tiếp tục siết chặt.
Tháng 5/1980, phong trào đấu tranh đòi dân chủ bùng nổ ở thành phố Gwangju. Hàng trăm ngàn sinh viên, trí thức và người dân đã xuống đường biểu tình.
Chun Dô Hwan, Tổng thống những năm 1980 – 1988.
Chính quyền Chun Doo Hwan đã ra lệnh đàn áp dã man cuộc biểu tình. Quân đội được điều động đến Gwangju, nổ súng vào dân thường không vũ khí. Vụ thảm sát Gwangju đã cướp đi sinh mạng của hàng trăm người, để lại vết thương lòng sâu sắc trong lòng người dân Hàn Quốc.
Gwangjiu năm 1980 và hiện nay
Từ Bóng Tối Độc Tài Đến Bình Minh Dân Chủ
Vụ thảm sát Gwangju đã tạo nên làn sóng phản đối mạnh mẽ trong và ngoài nước, buộc chính quyền quân sự phải nới lỏng kiểm soát. Năm 1987, Hàn Quốc tiến hành cuộc bầu cử tổng thống trực tiếp đầu tiên.
Kể từ đó, Hàn Quốc bước vào thời kỳ dân chủ hóa. Các quyền tự do dân sự được khôi phục. Kinh tế tiếp tục tăng trưởng.
Kim Dae Jung, Tổng thống những năm 1998 – 2003. Giải thưởng Nobel hoà bình năm 2000
Bài Học Từ Quá Khứ
Hàn Quốc ngày nay là một quốc gia phát triển, năng động và hiện đại. Nhưng những đau thương và mất mát của quá khứ vẫn là bài học quý giá cho thế hệ mai sau.
Câu chuyện của Hàn Quốc cho thấy, con đường phát triển không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng. Sự thịnh vượng đạt được bằng cách đánh đổi tự do và nhân quyền là cái giá quá đắt.