Bức chân dung khổng lồ của Mao Trạch Đông vẫn sừng sững trên cổng Thiên An Môn, biểu tượng cho một thời đại đầy biến động trong lịch sử Trung Quốc. Đảng Cộng sản Trung Quốc, dù đã trải qua nhiều chuyển biến kinh tế, vẫn mang danh xưng “Cộng sản”. Nhưng liệu những biểu tượng và danh xưng này còn phù hợp với Trung Quốc hiện đại? Tính chính danh của Đảng Cộng sản Trung Quốc liệu có bị vấy bẩn bởi quá khứ đầy bạo lực dưới thời Mao?
Nội dung
Quá Khứ Và Hiện Tại
Sự phủ nhận quá khứ và thiếu hối lỗi về những tàn bạo dưới thời Mao đã tạo ra một rào cản tâm lý giữa Trung Quốc đại lục và các khu vực như Đài Loan và Hồng Kông. Đối với nhiều người Đài Loan, việc chấp nhận “người Trung Quốc” đồng nghĩa với việc chấp nhận tất cả những gì Mao và Đảng Cộng sản đã làm, một điều mà họ không sẵn lòng. Tương tự, người dân Hồng Kông, dù tự hào là người Trung Quốc, vẫn cảm thấy xấu hổ về cách hành xử của chính quyền đại lục, đặc biệt là vụ thảm sát Thiên An Môn ngày 4/6/1989. Sự kiện này đã trở thành biểu tượng cho sự đàn áp của chính quyền cộng sản trong mắt nhiều người.
Hình ảnh mang tính biểu tượng về Mao Trạch Đông.
Sự Thật Về Mao Trạch Đông
Trong cuốn sách “Mao: Câu chuyện chưa kể”, tác giả Trương Nhung đã phác họa chân dung Mao như một bạo chúa đạo đức giả, xem thường mạng sống con người. Từ việc vắt kiệt tài sản của nông dân nghèo trong những năm 1930, buôn bán thuốc phiện ở Diên An, đến chiến dịch đàn áp “phản cách mạng” sau năm 1949, Mao đã thể hiện sự tàn bạo và khát máu của mình. Ông ta không chỉ muốn tiêu diệt kẻ thù mà còn muốn gieo rắc nỗi sợ hãi bằng cách buộc người dân chứng kiến các vụ hành quyết hàng loạt.
Bi kịch Dưới Thời Mao
Hàng triệu người Trung Quốc đã bị gửi đến các trại lao động khắc nghiệt, nơi họ phải lao động chân tay đến kiệt sức. Nạn đói trong thời kỳ Đại Nhảy vọt (1958-1961) đã cướp đi sinh mạng của gần 38 triệu người. Đáp lại thảm kịch này, Mao đã lạnh lùng tuyên bố rằng một phần dân số Trung Quốc có thể phải chết vì các dự án của ông. Cách mạng Văn hóa (1965-1976), được Mao phát động để trả thù những người phản đối ông, cũng gây ra cái chết của hàng triệu người khác. Việc phá hủy di sản văn hóa, từ sách cổ đến các tu viện Phật giáo, là một phần trong chiến dịch tiêu diệt “Bốn cái cũ” của Mao.
Từ Quá Khứ Đến Tương Lai
Sự phát triển kinh tế của Trung Quốc hiện nay, với những tòa nhà chọc trời và hệ thống đường cao tốc hiện đại, có vẻ mâu thuẫn với quá khứ đen tối dưới thời Mao. Tuy nhiên, GDP bình quân đầu người của Trung Quốc vẫn còn thấp so với các khu vực như Đài Loan và Hồng Kông. Năm mươi năm cai trị của cộng sản đã để lại những hậu quả nặng nề, khiến Trung Quốc tụt hậu so với các nước láng giềng.
Bài Học Lịch Sử
Liệu Trung Quốc có thể thực sự tiến lên nếu vẫn tiếp tục bám víu vào quá khứ? Việc duy trì danh xưng “cộng sản” trong khi thực hiện chính sách kinh tế tư bản, và việc biện minh cho những tội ác của Mao, đã tạo ra một sự băng hoại đạo đức trong xã hội Trung Quốc. Đất nước này cần một hiến pháp mới, coi trọng dân chủ thực sự, và một sự nhìn nhận thẳng thắn về quá khứ để có thể hướng tới tương lai.
Kết Luận
Câu chuyện về Mao Trạch Đông và di sản của ông là một bài học lịch sử quan trọng không chỉ cho Trung Quốc mà còn cho cả thế giới. Việc đối mặt với quá khứ, dù đau đớn, là bước cần thiết để xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn. Trung Quốc xứng đáng với một tương lai tươi sáng hơn, và việc từ bỏ “vị thần sai lầm” Mao có thể là chìa khóa để mở ra tương lai đó.
Tài liệu tham khảo
- Chang, Jung. Mao: The Unknown Story. Jonathan Cape, 2005.
- Shaw, Sin-ming. “Mao, The False God”. Project Syndicate, 27 June 2005.