Một góc phố cổ Trung Quốc
Nội dung bài viết
Bài viết này phân tích một số quan điểm sai lầm về lịch sử và quan hệ quốc tế của một bộ phận người Trung Quốc, dựa trên bài viết gốc của học giả Phùng Học Vinh. Những ngộ nhận này không chỉ phản ánh sự thiếu hiểu biết về lịch sử mà còn thể hiện tư duy méo mó về vai trò của Trung Quốc trong bối cảnh toàn cầu.
Phùng Học Vinh, một học giả lịch sử hiện đang sống tại Hong Kong, đã chỉ ra những “điểm cười” trong cách nhìn nhận lịch sử của một số người Trung Quốc. Ông cho rằng, việc hiểu sai lịch sử không chỉ đơn thuần là tiếp nhận thông tin sai lệch mà còn bắt nguồn từ cả cách thức tư duy.
Ngoại Mông và Quyền Độc Lập
Một trong những ngộ nhận phổ biến là việc xem Ngoại Mông là một phần lãnh thổ “từ xưa đến nay” của Trung Quốc. Quan điểm này bỏ qua thực tế rằng Ngoại Mông chưa bao giờ là một phần của Trung Quốc trước thời nhà Thanh. Sự quy phục của Ngoại Mông dưới thời Thanh là do sức ép quân sự chứ không phải sự đồng thuận. Việc Quốc Dân Đảng và sau này là chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa công nhận nền độc lập của Ngoại Mông, được một số người xem là “phản động”, thực chất là tôn trọng quyền tự quyết của người dân Ngoại Mông. Quyền độc lập không phải đặc quyền của riêng Trung Quốc, mà là quyền chung của tất cả các dân tộc.
Chiến Tranh và Khái Niệm Xâm Lược
Một ngộ nhận khác là việc đánh giá hành động quân sự chỉ dựa trên việc quân đội nước nào tiến vào lãnh thổ nước nào, mà bỏ qua nguyên nhân và bối cảnh dẫn đến chiến tranh. Quan điểm này dẫn đến sự mâu thuẫn khi đánh giá các cuộc chiến tranh mà Trung Quốc tham gia, chẳng hạn như cuộc chiến tranh biên giới Việt-Trung năm 1979. Việc Trung Quốc đưa quân vào Việt Nam, dù với bất kỳ lý do gì, đều bị quốc tế lên án là hành động xâm lược. Tương tự, sự can thiệp của Trung Quốc vào Triều Tiên năm 1950 cũng bị Hàn Quốc coi là xâm lược. Sự thiếu nhất quán trong việc áp dụng khái niệm “xâm lược” cho thấy sự thiên vị và thiếu khách quan trong cách nhìn nhận lịch sử.
Lãnh Thổ và Khái Niệm “Từ Xưa Đến Nay”
Khái niệm “từ xưa đến nay thuộc Trung Quốc” thường được sử dụng một cách tùy tiện và thiếu căn cứ lịch sử. Ví dụ điển hình là trường hợp của Đài Loan. Trước khi nhà Thanh sáp nhập Đài Loan vào lãnh thổ, hòn đảo này đã từng thuộc quyền quản lý của người bản địa, người Hà Lan, và sau đó là Trịnh Thành Công. Việc sử dụng khái niệm “từ xưa đến nay” trong trường hợp này là xuyên tạc lịch sử và phục vụ cho mục đích chính trị.
Trung Quốc và Chủ Nghĩa Đế Quốc
Một số người cho rằng Trung Quốc luôn là nạn nhân của chủ nghĩa đế quốc. Tuy nhiên, thực tế lịch sử cho thấy Trung Quốc cũng từng có tham vọng đế quốc, thể hiện qua các hành động như đòi hỏi đặc quyền trị ngoại pháp quyền ở Triều Tiên, đưa quân can thiệp vào Mexico và Nga. Việc không thừa nhận những hành động mang tính chất đế quốc của Trung Quốc trong quá khứ là một sự thiếu trung thực với lịch sử.
Đảo Điếu Ngư và Tư Duy Đúng Sai
Cuối cùng, Phùng Học Vinh chỉ ra sự mù quáng và thiếu hiểu biết của một số người khi khẳng định chủ quyền của Trung Quốc đối với đảo Điếu Ngư mà không có bất kỳ căn cứ lịch sử nào. Việc khẳng định điều gì đó là đúng mà không hiểu tại sao nó đúng thể hiện sự thiếu tư duy phản biện và dễ bị thao túng bởi tuyên truyền.
Kết Luận
Bài viết của Phùng Học Vinh là một lời cảnh tỉnh về tầm quan trọng của việc nhìn nhận lịch sử một cách khách quan và trung thực. Việc hiểu đúng lịch sử không chỉ giúp chúng ta tránh được những ngộ nhận mà còn giúp chúng ta rút ra những bài học quý giá cho hiện tại và tương lai. Sự thiếu khách quan và tư duy mù quáng trong việc nhìn nhận lịch sử có thể dẫn đến những hậu quả tiêu cực cho quan hệ quốc tế và hòa bình thế giới.