Bóng dáng mờ ảo của thời đại Hồng Bàng, từ Kinh Dương Vương, Lạc Long Quân đến các vị Hùng Vương và kết thúc với An Dương Vương Thục Phán, luôn là một đề tài thu hút sự quan tâm của giới sử học và cộng đồng yêu sử Việt. Câu hỏi đặt ra là liệu thời đại này có thật sự tồn tại hay chỉ là một huyền thoại được kiến tạo qua thời gian? Chúng ta hãy cùng nhau lật giở những trang sử, đối chiếu các nguồn tư liệu khác nhau để tìm kiếm câu trả lời.
Nội dung bài viết
Hình ảnh minh họa về thời kỳ Hồng Bàng
Hồng Bàng trong sử sách Việt
Các bộ sử Việt Nam, từ Khâm định Việt sử thông giám cương mục của triều Nguyễn đến Đại Việt sử ký toàn thư của Ngô Sĩ Liên, đều có ghi chép về thời đại Hồng Bàng. Khâm định Việt sử thông giám cương mục, dựa trên Đại Việt sử ký toàn thư, An Nam kỷ yếu và Thái Bình hoàn vũ ký, kể lại câu chuyện về Đế Minh lấy Vụ Tiên nữ, sinh ra Kinh Dương Vương, rồi đến Lạc Long Quân lấy Âu Cơ, sinh ra trăm trứng, nở thành trăm con. Con trưởng được tôn lên làm Hùng Vương, dựng nước Văn Lang, truyền nối mười tám đời. Sau đó, Thục Phán An Dương Vương đánh bại Hùng Vương cuối cùng, lập nước Âu Lạc.
Tuy nhiên, các sử gia triều Nguyễn cũng bày tỏ sự nghi ngờ về tính xác thực của thời kỳ này. Họ đặt câu hỏi về phạm vi lãnh thổ của Văn Lang, về sự tồn tại của Thục Vương và tính logic của một số chi tiết. Ngô Sĩ Liên, tác giả Đại Việt sử ký toàn thư, cũng tỏ ra thận trọng với các yếu tố thần thoại, ví dụ như câu chuyện Sơn Tinh, Thủy Tinh. Ông cũng ghi nhận việc biết đến Liễu Nghị truyện của Lý Triều Uy đời Đường, cho thấy sự giao thoa văn hóa giữa Việt Nam và Trung Quốc từ thời kỳ này.
Việt sử lược thời Trần ghi chép ngắn gọn hơn, cho rằng Hùng Vương là người lạ dùng ảo thuật quy phục các bộ lạc. An Nam chí lược của Lê Tắc lại kể về Lạc Vương, Lạc Tướng, và câu chuyện An Dương Vương được Cao Thông giúp đỡ chế tạo nỏ thần chống lại Triệu Đà.
Hồng Bàng trong văn học dân gian và Ngọc Phả
Bên cạnh sử sách, văn học dân gian và ngọc phả cũng lưu giữ nhiều truyền thuyết về thời đại Hồng Bàng. Lĩnh Nam chích quái được xem là một nguồn tư liệu quan trọng, với nhiều truyện kể về các vị Hùng Vương, Thánh Gióng, bánh chưng, bánh dày… Việt điện u linh tập của Lý Tế Xuyên cũng ghi chép về Sơn Tinh, Thủy Tinh, Lý Ông Trọng, Cao Lỗ.
Các bản ngọc phả Hùng Vương, mặc dù cung cấp chi tiết về phả hệ các vua Hùng, nhưng lại được soạn vào thời kỳ muộn hơn, khoảng thế kỷ 10 đến thế kỷ 16, khiến tính xác thực của chúng cũng bị đặt dấu hỏi.
So sánh, phân tích và những nghi vấn
Việc các bộ sử sau này ghi chép chi tiết hơn về thời đại Hồng Bàng, trong khi các bộ sử đời trước lại khá sơ lược, đặt ra câu hỏi về nguồn gốc và quá trình hình thành của những câu chuyện này. Liệu chúng có phải là sự kiến tạo của người Việt thời trung đại, dựa trên những ảnh hưởng văn hóa từ Trung Quốc, như nhận định của Lê Minh Khải?
Sự tương đồng giữa Hồng Bàng thị truyện trong Lĩnh Nam chích quái và Hoa Dương quốc chí của Trung Quốc, hay câu chuyện Liễu Nghị truyện gợi ý cho cuộc hôn nhân giữa Kinh Dương Vương và Thần Long, đều là những bằng chứng cho thấy sự giao thoa văn hóa này.
Bản đồ thời Hùng Vương
An Dương Vương và những câu chuyện khác biệt
Câu chuyện về An Dương Vương Thục Phán cũng có nhiều dị bản. Trong khi sử sách Việt và sử liệu Trung Quốc đều cho rằng Thục Phán là người Ba Thục, thì truyền thuyết của người Tày – Nùng lại khẳng định ông là người bản địa. Truyền thuyết Thần cung bảo kiếm của người Choang cũng khác biệt với truyện Mỵ Châu – Trọng Thủy của người Việt.
Những khác biệt này cho thấy sự đa dạng trong cách kể chuyện lịch sử của các tộc người khác nhau, đồng thời cũng đặt ra nghi vấn về tính chính xác của các nguồn tư liệu. Liệu Giao Châu ngoại vực ký, được dẫn lại trong Thủy kinh chú và An Nam chí lược, có phải là một nguồn tin đáng tin cậy? Việc sách này có những ghi chép không thống nhất về các Lạc Vương, Lạc Tướng càng làm tăng thêm nghi ngờ.
Kết luận: Tìm về lịch sử thực
Việc thiếu vắng các bằng chứng khảo cổ học xác thực khiến chúng ta khó có thể khẳng định chắc chắn về sự tồn tại của thời đại Hồng Bàng như được mô tả trong truyền thuyết. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là lịch sử Việt Nam không có thật. Các di chỉ khảo cổ học, từ văn hóa Ngườm, Hòa Bình, Phùng Nguyên đến Đông Sơn, đã chứng minh cho sự phát triển liên tục của văn minh Việt Nam từ thời tiền sử.
Truyền thuyết và sử sách, dù có thể bị pha trộn bởi yếu tố thần thoại và sự kiến tạo của các thế hệ sau, vẫn là những nguồn tư liệu quý giá, giúp chúng ta hiểu hơn về văn hóa, tư duy và niềm tự hào dân tộc của người Việt. Nhiệm vụ của các nhà sử học là tiếp tục nghiên cứu, phân tích và đối chiếu các nguồn tư liệu khác nhau, để từng bước v unveiled bức tranh lịch sử chân thực và đa chiều của đất nước.