Câu chuyện về chủ quyền trên Biển Đông luôn là một đề tài nóng bỏng, đầy tranh cãi. Giữa những tuyên bố chồng chéo, bằng chứng lịch sử đóng vai trò then chốt trong việc xác lập quyền sở hữu. Tuy nhiên, ranh giới giữa sự thật và ngụy tạo đôi khi mong manh đến khó tin. Bài viết này sẽ vén bức màn bí ẩn xung quanh các bằng chứng khảo cổ được cho là củng cố chủ quyền của Trung Quốc trên quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, hé lộ một mưu đồ tinh vi nhằm bóp méo lịch sử.
Nội dung
Chuyến Thám Hiểm “Ma” Năm 1902: Sự Thật Bị Chôn Vùi
Nhiều học giả Trung Quốc khẳng định đã có một đoàn thám hiểm đến quần đảo Hoàng Sa vào năm 1902. Tuy nhiên, không hề có bất kỳ tài liệu nào chứng minh cho sự kiện này. Ngược lại, các bằng chứng lịch sử cho thấy chuyến đi này chưa từng diễn ra. Vậy “bằng chứng” về chuyến đi năm 1902 từ đâu mà có?
Sự thật là chúng đã được “cấy” vào nhiều thập kỷ sau đó, như một phần của chiến lược tạo dựng bằng chứng giả mạo nhằm củng cố yêu sách chủ quyền của Trung Quốc. Một chiến thuật tương tự cũng được áp dụng ở quần đảo Trường Sa, nơi các bia chủ quyền được cho là dựng năm 1946 thực chất được đặt vào năm 1956.
Hình ảnh một bia chủ quyền được cho là từ năm 1902.
Chiến Dịch Khảo Cổ Thập Niên 1970: Lật Tẩy Màn Kịch
Từ năm 1974 đến 1979, quân đội Trung Quốc (PLA) và các nhà khảo cổ đã tiến hành một loạt cuộc khai quật tại quần đảo Hoàng Sa. Họ “tìm thấy” đồ sứ, phế tích chùa miếu và đặc biệt là các bia chủ quyền được cho là có niên đại từ năm 1902, 1912 và 1921.
Những phát hiện này được đăng tải trên các tờ báo như Thập Kỷ 70 và Hong Kong Standard, tạo nên một làn sóng dư luận và trở thành “bằng chứng không thể chối cãi” về chủ quyền của Trung Quốc trên quần đảo Hoàng Sa. Tuy nhiên, trước năm 1979, không một tài liệu nào, cả của Trung Quốc lẫn phương Tây, đề cập đến chuyến đi năm 1902 hay sự tồn tại của những bia đá này.
Báo Cáo Bí Mật Năm 1937: Giải Mã Bí Ẩn
Sự thật về nguồn gốc của những bia đá này nằm trong một báo cáo bí mật năm 1937. Vào tháng 6 năm đó, Hoàng Cường, trưởng khu hành chính số 9 của Trung Quốc, được cử đến Hoàng Sa với nhiệm vụ kiểm tra tin đồn về sự xâm chiếm của Nhật Bản và tái khẳng định chủ quyền của Trung Quốc.
Trong phụ lục bí mật của báo cáo này, Hoàng Cường tiết lộ rằng ông đã mang theo 30 bia chủ quyền, bao gồm bốn bia thời nhà Thanh khắc năm 1902, cùng các bia khác có niên đại 1912 và 1921. Nhóm của ông đã bí mật chôn những bia đá này trên các đảo thuộc quần đảo Hoàng Sa, tạo dựng bằng chứng giả mạo về sự hiện diện của Trung Quốc từ trước đó.
Màn Diễn Trên Quần Đảo Trường Sa: Một Mưu Đồ Tinh Vi
Cũng tương tự như ở Hoàng Sa, câu chuyện về việc Trung Quốc chiếm lại Trường Sa từ Nhật Bản năm 1946 và dựng bia chủ quyền trên các đảo cũng là một sự ngụy tạo. Mạch Uẩn Du, tư lệnh của chuyến đi năm 1946, khẳng định rằng nhóm của ông chỉ đến đảo Ba Bình, chứ không hề đặt chân đến đảo Trường Sa và Bến Lạc.
Trên thực tế, các bia chủ quyền khắc năm 1946 trên ba đảo này được dựng lên bởi quân đội Đài Loan trong các chuyến tuần tra năm 1956, giữa lúc tranh chấp chủ quyền với Philippines đang leo thang.
Tư liệu về chuyến công tác bí mật tháng 6-1937
Khảo Cổ “Yêu Nước”: Sự Lệch Lạc Nguy Hiểm
Việc ngụy tạo bằng chứng khảo cổ trên Biển Đông cho thấy sự nguy hiểm của “khảo cổ yêu nước”, khi lịch sử bị lợi dụng cho mục đích chính trị. Những màn kịch được dàn dựng công phu này đã tạo ra những huyền thoại, được lan truyền rộng rãi trong các ấn phẩm tiếng Anh và đến với độc giả quốc tế.
Bài Học Lịch Sử: Cảnh Giác Trước Những Bằng Chứng Được “Cấy Ghép”
Câu chuyện về các bằng chứng khảo cổ giả mạo trên Biển Đông là một lời cảnh tỉnh cho chúng ta về tầm quan trọng của việc kiểm chứng thông tin và cảnh giác trước những bằng chứng được “cấy ghép” nhằm phục vụ cho các mục đích chính trị. Lịch sử không thể bị bóp méo, và sự thật cuối cùng sẽ được phơi bày. Việc tìm hiểu và phân tích kỹ lưỡng các nguồn tư liệu lịch sử là điều cần thiết để tránh bị lừa dối bởi những màn kịch lịch sử tinh vi.