Những Câu Chuyện Về Luân Hồi Chuyển Kiếp

Dưới đây là những câu chuyện về dấu vết của sự luân hồi ở các quốc gia trên thế giới:

Dấu vết của sự luân hồi: Sự thay đổi khi chuyển sinh

Ở một số vùng thuộc châu Á, người dân thường sử dụng muội than để đánh dấu lên thi thể người chết, với hy vọng linh hồn người đó sẽ trở lại gia đình cũ. Theo họ, những vết đánh dấu đó sẽ biến mất khi người ta chuyển sinh sang kiếp khác. Do đó, họ tin rằng các vết biến mất trên cơ thể người là bằng chứng cho thuyết luân hồi.

Năm 2012, Jim Tucker, một bác sĩ tâm thần và giáo sư tại Đại học Y bang Virginia, Mỹ, cùng Jurgen Keil, nhà tâm lý học và giáo sư Đại học Tasmania, Australia, đã gửi một bài báo đến tạp chí Scientific Exploration. Trong bài báo, hai người miêu tả chi tiết quá trình nghiên cứu về những đứa trẻ có những dấu vết tương ứng với vết biến mất trên thi thể người thân của họ.

Vết bớt trên tay câu bé K. H. trùng vị trí với nơi người ta dùng muội than đánh dấu lên thi thể người ông. Ảnh: Scientific Exploration
Vết bớt trên tay câu bé K. H. trùng vị trí với nơi người ta dùng muội than đánh dấu lên thi thể người ông. Ảnh: Scientific Exploration

Cậu bé có tên viết tắt K. H. ở Myanmar là trường hợp nổi bật nhất trong nghiên cứu của Jim Tucker và Jurgen Keil. Em mang một dấu vết trên cánh tay trái, trùng với vị trí mà người hàng xóm đã dùng muội than để đánh dấu lên thi thể ông cậu, người qua đời 11 tháng trước khi K. H. sinh ra. Các thành viên trong gia đình và nhiều người khác cũng xác nhận về sự trùng hợp của dấu vết.

Khi hơn hai tuổi, K. H. gọi bà là “Ma Tin Shwe”, cách gọi riêng của người ông quá cố. Những người con của bà cụ đều gọi bà là “mẹ”, còn những người khác thì gọi là “Daw Lay” hoặc “dì”. K. H. gọi mẹ cậu là “War War Khine” giống cách người ông gọi thay vì gọi “Ma War”.

Mẹ của K. H. kể rằng trong thời kỳ mang thai cậu bé, cô từng mơ thấy cha. Ông nói: “Cha muốn sống cùng con”. Dấu vết trên cơ thể của K. H. cùng cách cậu bé gọi người thân khiến những người trong gia đình tin rằng giấc mơ của cô đã trở thành sự thật.

Cậu bé nhớ rõ gia đình và cái chết ở kiếp trước

Taranjit Singh nhớ rõ gia đình và cái chết của cậu trong kiếp trước. Ảnh: Lawton.com
Taranjit Singh nhớ rõ gia đình và cái chết của cậu trong kiếp trước. Ảnh: Lawton.com

Câu chuyện của cậu bé 6 tuổi Taranjit Singh sống ở làng Alluna Miana, Ấn Độ, là một trường hợp đáng ngạc nhiên về luân hồi.

Hồi hai tuổi, Taranjit Singh tuyên bố tên thật của cậu là Satnam Singh và cậu sinh ra ở làng Chakkchela, thành phố Jalandhar, cách làng Alluna Miana khoảng 60 km.

Taranjit kể rằng Satnam là một học sinh lớp 9, con trai của Jeet Singh, và chết vào ngày 10/9/1992 sau khi bị va chạm với một người đàn ông lái xe máy khi đang đi xe đạp từ trường về nhà. Cậu bé còn nói rằng những cuốn sách mà cậu mang theo lúc đó đều đẫm máu của cậu. Ngoài ra, Satnam cũng có 30 rupee trong ví. Vì Taranjit khẳng định một cách kiên quyết và câu chuyện quá kỳ lạ, ông Ranjit, bố của cậu bé, quyết định điều tra sự thật.

Một giáo viên ở làng Jalandhar nói với Ranjit rằng ông quen biết Satnam, nam sinh đã chết trong vụ tai nạn và cha cậu là Jeet Singh. Ông tiếp cận gia đình Satnam, họ xác nhận tính chân thật của chi tiết những cuốn sách đẫm máu và số tiền trong ví của cậu. Khi Taranjit gặp họ, cậu bé có thể chỉ ra Satnam trong ảnh gia đình, theo IanLawton.

Vikram Raj Chauhan, một bác sĩ pháp y, đọc câu chuyện của Taranjit trên báo và quyết định tiến hành thêm điều tra. Ông so sánh chữ viết tay của Satnam với chữ viết tay của Taranjit. Mặc dù cậu bé 6 tuổi chưa viết thành thạo, nét chữ của em khá giống với nét chữ của Satnam. Bác sĩ Chauhan kể lại câu chuyện kỳ lạ này với đồng nghiệp. Họ cũng tìm thấy những trường hợp tương tự khác.

Dấu vết của sự luân hồi: Cậu bé chào đời với dị tật bẩm sinh giống vết đạn bắn

Cậu bé ở Thổ Nhĩ Kỹ có dị tật bẩm sinh ở chỗ mà người đàn ông trong kiếp trước của cậu bị trúng đạn. Ảnh: Relijournal
Cậu bé ở Thổ Nhĩ Kỹ có dị tật bẩm sinh ở chỗ mà người đàn ông trong kiếp trước của cậu bị trúng đạn. Ảnh: Relijournal

Ian Stevenson, một giáo sư ngành tâm thần học tại Đại học Virginia, tập trung nghiên cứu về thuyết luân hồi. Năm 1993, ông đăng một bài nghiên cứu về những dấu vết hoặc dị tật bẩm sinh có liên quan đến kiếp trước trên tạp chí Scientific Exploration. Ông phát hiện rằng nguyên nhân hình thành của hầu hết các dị tật bẩm sinh vẫn chưa rõ.

Nghiên cứu của giáo sư Stevenson cũng đề cập đến trường hợp một cậu bé ở Thổ Nhĩ Kỳ, người nhớ về cuộc sống của một người đàn ông đã chết do bị bắn bởi người khác. Theo hồ sơ y tế, viên đạn đã thụt vào phần sọ bên phải của người đàn ông. Cậu bé Thổ Nhĩ Kỳ bị mắc bệnh microtia, làm tai bên ngoài nhỏ và nửa mặt bên phải nhỏ hơn nửa kia. Tình trạng microtia xuất hiện ở tỷ lệ 1/6.000 trẻ, trong khi ước tính 1/3.500 trẻ mắc bệnh nửa mặt nhỏ, theo Boston Children’s Hospital.

Điều đáng ngạc nhiên là tất cả những câu chuyện này không chỉ là những câu chuyện riêng lẻ. Chúng nhấn mạnh rằng sự luân hồi và nhớ lại kiếp trước là những hiện tượng có thật, mà con người vẫn chưa tìm ra lời giải thỏa đáng cho chúng.

Đọc thêm về những câu chuyện về luân hồi tại Khám Phá Lịch Sử.

Bài viết thực hiện bởi Khám Phá Lịch Sử

Đội ngũ biên tập viên tại khamphalichsu.com là các chuyên gia dày dạn kinh nghiệm trong mọi lĩnh vực của cuộc sống. Bằng sự kết hợp tinh tế giữa con người và công nghệ AI, chúng tôi tạo ra những bài viết không chỉ độc đáo mà còn đầy hấp dẫn.

Bài viết liên quan