Phật Độ: Khám Phá Sự Giúp Đỡ Của Phật

Phật Độ Là Gì?

Phật độ không có nghĩa là mình cầu nguyện, van vái điều gì thì Phật độ, Phật ban cho điều ấy. Ảnh: Internet

Cho đến ngày nay, nhiều đệ tử Phật giáo vẫn còn nhầm lẫn về khái niệm “Đất Phật”. Vì vậy, đất Phật không có nghĩa là chúng ta cầu xin hoặc van xin điều gì, mà thực chất là Phật ban cho chúng ta. Cõi Phật ở đây chính là Đức Phật, người đã chỉ dẫn chúng ta con đường đến giải thoát và giác ngộ, giúp chúng ta có thể giải quyết những hậu quả của sự vô minh theo nguyện vọng, căn cơ và hoàn cảnh của chính mình. Khi ánh sáng xuất hiện, bóng tối sẽ tự động bị đánh bật trở lại hoặc biến mất. Nếu giảm được một phần phiền não và vô minh, chúng ta sẽ tăng thêm một phần an lạc và hạnh phúc, được gọi là Bồ Đề Niết Bàn trong Phật giáo.

Đức Phật là vị Phật trợ giúp chúng ta, đó là những lời dạy và kinh điển về Tứ Diệu Đế. Tuy nhiên, chúng ta phải học tập, thực hành, tu tập và sống theo Chánh Pháp chân chính để đạt được sự giải thoát, hạnh phúc và tự do. Ngược lại, nếu chúng ta chỉ tiếp tục tham thiền, tụng kinh, tụng niệm, trì chú, van xin, cầu nguyện mà không lo cho chính mình, thì lòng tham và sự ghen ghét sẽ không bao giờ tan biến, trong lòng vẫn còn giận dữ và tức giận. Đuổi theo sự mị hoặc và tham ái chỉ là một hành động vô nghĩa, không mang lại bất kỳ ý nghĩa hay giá trị nào.

Người Phật tử phải có đức tin. Nhưng niềm tin ở đây là tin vào lời dạy chân chính của Đức Phật, người đã chứng ngộ thần thông. Vì lời dạy của Đức Phật là chân thật, không nói dối, không phân biệt và không bị dối trá.

Quý Phật Tử Hãy Tự Giúp Mình

Phật độ là Phật giúp cho chúng ta phương tiện tức là giáo lý Tứ Diệu Đế, kinh điển, nhưng chính chúng ta phải tự mình nghiên cứu, tu tập, thực hành và sống đúng với chánh pháp thì mới có giải thoát, an vui và tự tại. Ảnh: Internet

Vào thời Đức Phật, khi các đệ tử của Ngài cần sự giúp đỡ, Đức Phật đã dạy rằng để giải thoát, chúng ta không nên dính mắc vào thân thể, không nên chấp nhận hay không chấp nhận những điều đang xảy ra. Vì vậy, nếu chúng ta không còn dính mắc vào tham, sân, si, tâm sẽ thanh tịnh và đạt được Niết Bàn. Đức Phật chỉ đơn giản nhắc nhở rằng Đức Phật và các đệ tử của Ngài đã không chỉ “tụng kinh và cầu nguyện” là đủ.

Tại sao không tụng kinh? Đó là vì tâm thức của người cần giúp đỡ phụ thuộc vào tiếng chuông, âm vang sâu lắng của từng câu kinh. (Và điều này cũng có điều kiện, không miễn phí thì khó giải thoát). Tuy nhiên, nếu chúng ta hiểu rằng “ngũ uẩn trống không, duyên khởi như ảo ảnh”, nghĩa là thân thể không có thực, thế giới không có thực, và cuộc đời như một giấc mộng, nhanh như chớp, và như một cái bóng một đám mây. Nhìn thấy nó và mất nó. Ngay cả những người thân thích của chúng ta cũng không thật, vì nhân duyên đã chấm dứt, anh chị em, vợ chồng, con cháu, mỗi người đi theo con đường riêng của mình khi nhân duyên tan biến. Nếu chúng ta hiểu được điều này, chúng ta có thể dễ dàng buông bỏ và thôi lo lắng, đó chính là “tận cùng của khổ”. Khi tham, sân, si và chấp thủ hoàn toàn bị dập tắt, tâm sẽ thanh tịnh, an lạc, giải thoát, niết bàn và an vui xuất hiện. Tất nhiên, chúng ta sẽ trở nên nhẹ nhàng và tự nhiên hơn, gọi điều đó là “đẹp” và “đặc biệt”.

Đạo Phật không tin vào việc cứu rỗi, mà tin vào luật nhân quả và lời tuyên bố của Đức Phật: “Ta thành Phật, thì muôn người thành Phật”. Điều đó là hoàn toàn đúng. Trong lời nói cuối cùng trước khi Đức Phật qua đời, Ngài nói: “Hãy tự thắp đuốc lên. Nếu thực hành đúng Bát Chánh Đạo, bạn sẽ được giải thoát và giác ngộ”. Trong tất cả chúng ta, ai có thể hiểu được… đó chính là “Đức Phật”.

Vì vậy, Đức Phật là một nhà thông thái và một người chữa bệnh, nhưng tất cả chúng ta đều phải bước lên con đường tự mình. Đó là sự tự học, tự tu dưỡng và tự rèn luyện của chính mình. Chư Phật không thể thay thế cho nhân quả, không thể cho thuốc cho người bệnh hoặc cho người đói ăn. Đức Phật chỉ có thể thuyết phục chúng ta từ bỏ các hành vi ác lành và sống thiện hơn, bắt đầu bằng việc loại bỏ nghiệp xấu và trải qua ba khổ. Sau đó, chúng ta thực hiện những việc thiện, những hành động tốt, từ đó chúng ta được sinh ra trong cõi trời và trở thành một con người không gây phiền não. Tiếp theo, chúng ta tu hành đạo Bồ Tát, trở thành Phật, không lo lắng và trở thành Phật Trí Tuệ. Vì vậy, trí tuệ là yếu tố quan trọng nhất trong Phật giáo, bao gồm toàn bộ mục tiêu của người Phật tử muốn tiến đến giác ngộ. Trí tuệ này phát triển khi chúng ta tu tập để tâm thanh tịnh và tuân thủ giới luật.

Đức Phật đã nói: “Không làm điều ác, hãy làm điều lành và tâm thanh tịnh, đó chính là đạo Phật”. Đó là quá trình giải thoát mỗi người chúng ta khỏi chuỗi sinh tử luân hồi.

Bài viết thực hiện bởi

Bài viết liên quan