Khám Phá Lịch Sử: Câu Chuyện Phật Giáo

Bạn đã bao giờ nghe các câu chuyện Phật giáo chưa? Những câu chuyện này có thể giúp bạn tỉnh thức trí tuệ của mình theo nhiều cách khác nhau. Hãy cùng khám phá những câu chuyện Phật giáo thú vị dưới đây:

Tách trà

Một giáo sư của một trường đại học danh tiếng đã tới gặp một Thiền sư vì nghe nói về trí tuệ và phẩm hạnh cao quý của ngài. Giáo sư giới thiệu về bản thân với chỉ trích và tự hào về những danh hiệu và bằng cấp mà ông đã đạt được trong suốt hành trình học tập và làm việc của mình. Sau đó, ông nói rằng mục đích của việc tới thăm là để tìm hiểu về trí tuệ của Thiền sư.

Thay vì trả lời, Thiền sư mời giáo sư ngồi xuống và pha trà. Ngài rót cho giáo sư một chén trà và khi chén đầy, ngài vẫn tiếp tục rót. Giáo sư nhìn nước trà tràn ra bàn và không nhịn được lên tiếng: “Trà đã đầy rồi, không thêm được nữa!”. Thiền sư thong thả đặt chén trà xuống và nói: “Thì cũng như chén trà này, ông mang đầy những tư kiến và thành kiến. Làm sao tôi có thể chỉ cho ông về Thiền nếu ông không tự làm cạn cái chén của mình.”

Câu chuyện này dạy chúng ta rằng với những suy nghĩ bảo thủ và thành kiến, chúng ta không thể học hỏi và tiếp thu tri thức mới, triết lý cao đẹp trong cuộc sống. Chúng ta cần có thái độ khiêm cung, dẹp bỏ sự chấp ngã để làm cạn chén tâm hồn của mình.

Món quà

Một ngày, khi Đức Phật đang giảng giải giáo lý cho các đệ tử dưới gốc cây, một tín đồ Bà La Môn đến và xúc phạm Ngài, có ý định tấn công. Nhưng bằng tâm nhìn sáng suốt, Đức Phật đáp lại sự tức giận bằng sự im lặng hoàn toàn. Người đàn ông Bà La Môn ngạc nhiên và hỏi tại sao Ngài không trả đũa khi bị xúc phạm. Đức Phật trả lời bình thản: “Nếu ta tặng ông một món quà và ông không nhận, món quà đó thuộc về ai?”. “Thuộc về tôi”, người đàn ông trả lời. Đức Phật gật đầu và giải thích: “Cũng như vậy, nếu ông chửi ta và ta không nhận, thì thôi.”

Bài học ở đây là dù có những lời lẽ xúc phạm, chúng ta có quyền chọn liệu nên tiếp nhận hay không. Như chúng ta chấp nhận món quà, nếu không, người xúc phạm chỉ là một người đáng thương bị bỏ mặc với cách hành xử tiêu cực của họ.

Qua sông

Có một Hòa thượng già dẫn theo một tiểu Hòa thượng đi thỉnh kinh. Trên đường đi, họ gặp một con sông chảy xiết và một phụ nữ trẻ đẹp đang lo lắng vì cây cầu gần nhất đã bị gãy. Cô ấy muốn sang sông nhưng lại không dám lội xuống nước. Mà không do dự, Hòa thượng đã cõng cô ấy qua sông và tiếp tục hành trình cùng tiểu Hòa thượng. Nhưng tiểu Hòa thượng lăn tăn mãi, bởi vì biết rằng nhà sư không được phép tiếp xúc với nữ giới. Trong tâm hồn chú, chú cảm thấy phiền não vì cho rằng thầy mình đã vi phạm giới luật nhưng lại không dám hỏi.

Vừa đi vừa suy nghĩ, cuối cùng chú tiểu không kìm được và nói: “Sư phụ, ngài đã vi phạm giới luật rồi, sao lại cõng cô gái qua sông?”. Khi Hòa thượng nghe lý do khiến chú tiểu bực bội, ông cười và đáp lại: “Tôi đã đặt cô ấy xuống từ lâu rồi, còn con cõng cô ta đi được một quãng đường dài như thế sao?”

Câu trả lời của Hòa thượng giúp chúng ta hiểu rằng đôi khi chúng ta cứ mang theo gánh nặng quá khứ, những cảm xúc buồn bực, tội lỗi và oán giận. Chúng ta cần chấp nhận rằng những cảm xúc mạnh ấy không hoàn toàn thuộc về cuộc sống hiện tại và học cách buông bỏ để giảm bớt áp lực cho bản thân và những người xung quanh.

Tìm kim

Một buổi chiều muộn, trong một ngõ nhỏ nọ, người ta thấy một bà cụ già dáng vẻ gầy yếu. Cô ấy có vẻ như đã mất một cái kim và đang đi tìm. “Tôi đang tìm một cái kim”, bà cụ nói. Mọi người bắt đầu tìm kiếm cùng với bà. Nhưng sau một hồi tìm kiếm không thấy, mọi người bắt đầu mất kiên nhẫn và hỏi bà cụ: “Bên ngoài trời đường dài, còn cái kim rất nhỏ, chính xác bà đã đánh rơi cái kim ở đâu?” “Ở trong nhà tôi”, bà cụ trả lời. Khi nghe vậy, có người bực mình hỏi: “Bà thật ngu ngốc! Nếu bà đã đánh rơi cái kim trong nhà, tại sao bà lại đi tìm bên ngoài?” Bà cụ thẳng thừng trả lời: “Bởi vì bên ngoài có nắng, trong nhà thì không có.”

Câu chuyện này nhắc chúng ta rằng nhiều khi chúng ta đi tìm giá trị ở bên ngoài trong khi thực tế nó lại nằm bên trong chính bản thân chúng ta. Tại sao chúng ta lại tìm kiếm hạnh phúc bên ngoài khi nó thực sự đã có ở trong chúng ta từ lâu?

Tha thứ

Trong số những người anh em họ của Phật, có một người luôn ghen tị và cố ý hãm hại Ngài. Một ngày, khi Đức Thích Ca đang đứng bên sườn núi Linh Thứu, người đó leo lên đỉnh cao và đẩy một tảng đá lớn để nó lăn xuống chỗ Ngài đang đứng. May mắn thay, tảng đá bị chặn lại bởi những tảng đá khác. Tuy nhiên, tảng đá bị vỡ và văng ra vài mảnh nhỏ, một mảnh đã văng trúng chân trái của Phật, làm Ngài bị thương và chảy máu.

Sau đó, người đó đã mắc bệnh liên tiếp và trở nên yếu đuối, không thể rời khỏi chỗ, không có ai đến thăm ông như trước. Trong thời gian bị bệnh, ông đã suy nghĩ và nhìn lại hành động của mình trong quá khứ. Ông cảm thấy hối hận và mong muốn được yết kiến Phật trước khi đi xa. Trong lúc yếu đuối, ông chỉ có thể nhìn chăm chú với cặp mắt đầy cầu xin tha thứ. Cuối cùng, ông cố gắng nói một câu: “Đệ tử qui y Phật”. Phật chạm vào trán ông để an ủi và chấp nhận sự sám hối của ông.

Không ai có phẩm hạnh cao quý và lòng từ ái như Đức Phật đã có trong thời đại của Ngài. Ngay cả khi bị hãm hại, Ngài vẫn thương xót và tha thứ cho kẻ thù. Còn chúng ta, nhiều khi vẫn dùng con mắt đánh giá và hiểu lầm người khác, gây ra nhiều khó khăn cho chính mình. Bớt oán trách và thêm lòng tha thứ là cách thực hành để đạt hạnh phúc theo như lời Phật dạy.

Hy vọng những câu chuyện Phật giáo trên sẽ giúp bạn hiểu biết thêm, giảm bớt phiền não và áp dụng bài học sâu sắc trong cuộc sống để trở thành một người trí tuệ.

Đọc thêm các bài viết về lịch sử tại Khám Phá Lịch Sử.

Bài viết thực hiện bởi Khám Phá Lịch Sử

Đội ngũ biên tập viên tại khamphalichsu.com là các chuyên gia dày dạn kinh nghiệm trong mọi lĩnh vực của cuộc sống. Bằng sự kết hợp tinh tế giữa con người và công nghệ AI, chúng tôi tạo ra những bài viết không chỉ độc đáo mà còn đầy hấp dẫn.

Bài viết liên quan