Sự Tích Chiếc Khăn Tang

Những Cô Con Gái Trung Thành

Ngày xửa ngày xưa, có một gia đình giàu có nhưng không sinh được con trai, chỉ có năm cô con gái. Ba mẹ rất yêu thương và chăm sóc các cô gái này. Khi các cô lớn lên, từng người đi lập gia đình và sống xa nhà. Ba mẹ cảm thấy rất nhớ con cái, và một ngày nọ, bà ấy nói với chồng: “Anh ơi, sắp đến lúc tôi đi thăm các con rồi. Trong lúc đó, anh hãy trông nhà cho tôi, sau đó tôi sẽ trở về trông nhà để anh đi…”

“Vâng”, ông đáp, “nhưng cô đi nhanh nhé, đừng để tôi đợi quá lâu!”

“Không được đâu”, bà ấy nói, “tôi tính sẽ ở lại với mỗi đứa con ít nhất một tháng. Có năm đứa nên cũng mất tầm năm tháng. Đường đi tổng cộng mất vài ba mươi ngày, nên cũng mất khoảng nửa năm rồi đấy!”

“Ồ, vậy thì tốt, bà cứ đi đi. Nhưng đừng để cho đứa con nào dính dáng quá lâu và lười biếng ở đó làm tôi chờ quá lâu.”, ông nói.

Sau đó, người vợ cùng với người hầu ra đi. Tuy nhiên, chỉ sau vài tháng, bà ấy trở về với gương mặt buồn rầu. Thấy vậy, ông hỏi: “Tại sao bà về nhanh thế? Có gặp khó khăn gì trên đường hay sao mà mặt bà không vui?”

Bà phụ hộ trả lời: “Không có gì đâu, tôi vẫn tốt lành, các con cũng khoẻ mạnh. Tôi về sớm chỉ vì muốn anh không phải đợi. Anh cứ đi một lần để biết.”

Nghe vợ nói như vậy, ông phụ hộ chẳng hiểu gì, cuối cùng ông quyết định sắm hành lý và ra đi. Ông đến thăm người con gái đầu tiên. Chàng rể tiếp đãi ông một cách niềm nở, làm ông vui lòng. Tuy nhiên, người con gái của ông không như vậy, chỉ nói chuyện một chút rồi quay lại công việc của mình. Khi chồng nó ra đồng để trông coi công việc cày cấy, người con gái ông lại lo việc bếp núc, cha con không có dịp trò chuyện. Đến gần trưa, ông cảm thấy đói cồn cào, định nói với người con gái để nói cho nó dọn cơm ra trước như khi còn ở nhà, nhưng sau đó lại nghĩ: “Hãy xem nó đối đãi với cha nó ra sao chứ?!”. Ông thấy người con gái đợi chồng về mới dọn cơm ra. Chàng rể của ông đã về nhưng vẫn còn bận một số công việc nên ông phải đợi nữa. Khi thấy đã quá trưa, người con gái ông mới gọi chồng: “Anh ơi, hãy để đó và ăn cơm đi, để ông già ăn cùng với chúng ta!”

Nghe người con gái nói như vậy, ông cảm thấy không vui. Buổi chiều hôm đó và trong những ngày sau cũng vậy. Ông nhận ra rằng người con gái của ông chỉ quan tâm chồng mình mà không phải ông: “Thì ra khi chúng nó đi lấy chồng, chúng nó không còn là con của mình nữa. Chúng nó coi chồng trọng hơn cả cha mẹ nhiều. Tôi nghĩ như vậy, nên tôi quyết định quay về.” Ông tính lại thời gian đi và trở về và nhận ra rằng nó ngắn hơn cả bà. Khi ông trở về, ông gọi vợ lại và nói: “Con gái chúng ta, có mà không có cũng như không, không hy vọng gì vào chúng nữa. Bây giờ, để tôi đi tìm một đứa con nuôi để chăm sóc chúng ta khi già đi. Bà nghĩ sao?”

Vợ phụ hộ trả lời: “Thôi ông ạ! Đừng đi mà mất công và nhọc nhằn thêm. Con sinh ra và chúng đều không đoái hoài thì con nuôi làm gì được. Phú ông ơi, trên đời này có người tốt và người xấu, không phải ai cũng giống nhau. Bà đừng lo.”

“Được rồi, ông đi đi, cố tìm một đứa con nuôi vâng lời, mọi việc ở nhà thì để tôi lo.” Phú ông bèn làm tờ di chúc để chia phần lớn gia tài cho đứa con nuôi, và trước khi ông qua đời, ông bảo vợ ấy: “Sau khi tôi chết, đừng cho năm đứa con gái biết tin này! Nếu chúng biết và quay trở về đây, tôi sẽ “bứt néo” chổi trổi dậy để chúng chứng kiến. Việc tang phải đối với con trai tuân theo tập tục, cắt tóc và đội mũ, quấn rơm lên đầu để chứng tỏ họ chịu khó và đau khổ với cha mẹ, còn con dâu thì chỉ cần đội khăn tang là đủ. Nhưng sau khi đặt tang cho chồng xong, bà phú hộ vì đau lòng nên đã bí mật báo cho năm đứa con gái biết. Khi chúng quay trở về, bà đón tiếp và kể lại lời trối của cha mẹ cho chúng nghe, và nói chúng đừng vào trong nhà, không là có chuyện không lành. Những đứa con gái hối hận, nhưng đã quá muộn rồi. Khi đưa linh cữu cha, chúng muốn đi đưa mộ cho cha. Dù khuyên can mãi, cuối cùng bà buộc lòng phải xé bỏ ngoài khăn tang, chỉ còn để mỗi đứa một miếng vải để che mặt, hy vọng linh hồn cha chúng không biết. Từ đó, người ta bắt chước cách tang của gia đình này: “Con trai cắt tóc và đội mũ rơm, con dâu được miễn cắt tóc, chỉ đội khăn tang, và con gái ngoài khăn tang còn có một mảnh vải che mặt.”

Nguồn: Truyện cổ tích Tổng hợp.

Bài viết thực hiện bởi Khám Phá Lịch Sử

Đội ngũ biên tập viên tại khamphalichsu.com là các chuyên gia dày dạn kinh nghiệm trong mọi lĩnh vực của cuộc sống. Bằng sự kết hợp tinh tế giữa con người và công nghệ AI, chúng tôi tạo ra những bài viết không chỉ độc đáo mà còn đầy hấp dẫn.

Bài viết liên quan