Bài kệ cúng sao

Dâng lễ xin an lành

Nhưng mất cũng mang điềm xấu

Dâng lễ sao để xua đuổi điều không tốt
Tai nạn cũng có thể xảy ra

Thiền môn đúng đắn
Dạy người thực hành
Tu tâm nuôi dưỡng tánh
Theo bát chánh đạo

Không làm việc ác
Nên làm việc thiện
Giữ tâm thanh tịnh
Như Phật đã dạy


Trong cuộc sống này,
Dù ở phương Đông hay phương Tây,
Việt Nam, Trung Quốc, Ấn Độ,
Anh, Pháp, Mỹ, Nga,
Ai là người,
Không phân biệt,
Nam hay nữ,
Biết chữ hoặc không,
Tôn giáo, đạo phái,
Tu sĩ, bác sĩ, luật sư,
Theo ngành nghề,
Trẻ, già, bé, lớn,
Dân quan chức,
Ít hay nhiều học thức,
Không có sự khác biệt,
Tất cả đều thường gặp những chuyện,
May rủi, được hay mất,
Hên xui, vui buồn,
Luôn luôn thay đổi,
Trong mỗi giây phút,
Khi được ca tụng,
Khi bị phỉ báng,
Có lúc chán ngán,
Cuộc sống có cái cảnh tình,
Khi được lên cao,
Khi bị rớt xuống,
Không ai quan tâm,
Vợ bỏ chồng chê,
Khi được thành công,
Khi bị thất bại,
Ở tù chịu khổ,
Khi được sung sướng,
Khi chịu đau khổ,
Không cần phải kể xiết.

Những lúc vui sướng,
Cuộc đời dường như như lên mây,
Chỉ biết thụ hưởng,
Đắm mình trong niềm hạnh phúc,
Không nhớ gì.

Nhưng khi gặp khó khăn,
Chịu đựng không thấu,
Cuộc sống trở nên đảo điên,
Khó khăn và khổ sở liên tiếp,
Mới nhớ ra,
Phải cầu nguyện,
Xin sự trợ giúp từ thần linh,
Van xin bồ tát,
Khẩn cầu thượng đế,
Mở lòng ban phước lành,
Dành cho điều lạ,
Hy vọng có sự may mắn,
Thay đổi vận mệnh.

Bởi vì vậy,
Mỗi đầu năm,
Sau tết Nguyên đán,
Người ta thường đến chùa,
Vào mùa thượng nguyên,
Dâng lễ xin an lành,
Cầu giải hạn,
Cầu cho tránh tai nạn,
Cầu cho vui sống qua,
Cầu cho gia đình,
Bình an vô sự,
Từ đầu năm,
Đến cuối năm.

Cũng nhân dịp trăng rằm,
Cầu cho đủ mọi thứ:
Được may mắn,
Gặp hên bán đắt,
Một vốn bốn lời,
Nhất bổn vạn lợi,
Không cần chờ đến kiếp sau,
Kiếp này trúng số,
Con cháu đạt đến,
Tiền bạc dồi dào,
Mua xe, mua nhà,
Sống sung sướng.


Những lễ cầu nguyện,
Van xin và đánh giấc mơ,
Có thực sự ý nghĩa,
Có được gì không?

Người thì nói rằng có,
Chỉ cần cầu thì được,
Linh ứng vô cùng,
Nên tin chắc là có,
Không mất gì cả.

Nhưng kẻ khác lại nói không,
Chẳng có gì uẩn khúc,
Mở mắt không thấy,
Không có gì cả,
Hết công dâng lễ,
Mất tiền dâng sao,
Mau mau tỉnh thức!

Tại sao lại như vậy?
Bởi vì, hãy nghĩ xem:
Có ai đọc lễ cầu?
Đọc cho ai nghe?
Ai chấp nhận hoặc không?
Thực tế có khó nói!

Nếu ai đọc lễ cầu,
Ảnh hưởng như thế nào?
Thực tế cũng không ai biết!

Hãy nhân dịp này,
Chúng ta hãy cùng nhau,
Xem xét thử, sao?
Cái chuyện dâng lễ xin an,
Cúng sao giải hạn,
Có đúng theo chánh pháp,
Có lợi ích gì,
Thực tế hay không?


Thực ra nếu như,
Mọi người tu dưỡng đức,
Tích phước nhiều đời,
Từ trước đến nay,
Thì được gặp may,
Không cần cầu nguyện,
Không cần van xin,
Dâng lễ xin an,
Cúng sao giải hạn.

Những người theo đạo khác,
Chẳng quan tâm,
Dâng lễ xin an,
Cúng sao giải hạn,
Nhưng họ được phước,
Họ vẫn gặp may,
Tránh tai nạn,
Tam tai đại hạn,
Chẳng nghĩa là gì,
Chẳng cần cúng sao,
Tào lao quá xá!

Hãy thử suy nghĩ:
Tại sao như vậy?
Bởi theo quy luật,
Từ xưa tới nay,
Nhiều người thường hay,
Vào chùa đầu năm,
Dâng lễ xin an,
Cúng sao giải hạn,
Nhưng mà tai nạn,
Vẫn tới ào ào,
Làm sao giải thích?

Theo đúng chánh pháp,
Chúng ta phát tâm,
Giúp đời giúp người,
Gặp khó khăn,
Khốn khó, khổ đau,
Cùng nhau tu học,
Hạnh nguyện bố thí,
Tài thí pháp thí,
Cùng vô ưu thí,
Cứu người độ thế,
Giúp đỡ tiền của,
Giúp công giúp sức,
Giúp lời chỉ dẫn,
Khuyên an ủi,
Cho người bớt lo,
Cho đời bớt khổ,
Bớt cơn sợ hãi,
Việc đó là đúng,
Đúng với chánh đạo.

Làm được như vậy,
Chúng ta được phước,
Dù không mong cầu,
Chắc chắn không phải là tin.

Khi tích được phước,
Dù ít hay nhiều,
Phước báo đến,
Nghiệp báo trừ,
Chúng ta gặp may,
Tránh tai qua nạn,
Gặp thầy gặp thuốc,
Tưởng như phép lạ.


Thử xét thí dụ:
Trên chuyến bay,
Xe hơi, tàu lửa,
Xe đò, tàu thủy,
Chỉ khi gặp tai nạn,
Mới biết người nào,
Có phước bao nhiêu.

Người nào phước nhiều,
Thoát khỏi hiểm nguy,
Đường tơ kẻ tóc,
Một cách lạ lùng,
Hoàn toàn an lành,
Người khác cho là:
Phép lạ hiển linh,
Thần linh cứu độ,
Người đó hên,
Cho nên mạng lớn.

Người nào kém phước,
Cũng được người cứu,
Chậm một chút,
Tàn phế ít nhiều,
Người khác cho là:
Người đó cũng hên,
Nên còn được cứu kịp.

Người nào vô phước,
Rước tai họa vào thân,
Các kẻ ác nhân,
Làm việc thất đức,
Không tích phước đức,
Không tu nhân,
Thân không giữ được,
Người khác cho là:
Tới số mạng vong,
Không ai cứu nổi!

Khi gặp hiểm nguy,
Người cầu Đức Mẹ,
Kẻ khấn Quán Âm,
Lâm râm cầu nguyện.
Nếu cả hai,
Cùng thoát ra an toàn,
Vị nào đã cứu họ?

Còn nếu cả hai,
Đều gặp tai nạn,
Chúng ta thử hỏi:
Hai người ở đâu,
Không nghe kêu cứu?
Bác ái từ bi,
Không nghe cứu?

Thực ra đó là:
Chẳng có ai,
Cứu hay không cứu,
Những người gặp nạn.

Chúng ta nên biết,
Sự thật chính là:
Chỉ có phước từ nguyện,
Mới có thể làm,
Giảm thiểu nghiệp báo.

Phước từ tức là,
Công việc làm phước thiện,
Chính mình tạo ra,
Chứ không phải do,
Thượng đế ban cho,
Hay do cầu nguyện.

Nếu cầu nguyện có hiệu quả,
Tại sao nhiều người,
Cùng cầu cùng nguyện,
Kẻ chết, người sống,
Kẻ qua, người vướng?

Chúng ta nên biết,
Sự thật chính là:
Người nào tích phước,
Từ trước đến nay,
Không cần cầu nguyện,
Cuộc sống vẫn an,
Ít gặp nguy nan,
Ít gặp khó khăn,
Bớt phiền muộn,
Tai qua nạn khỏi,
Chuyện lớn trở nhỏ,
Chuyện nhỏ không trở thành chuyện lớn,
Chuyện khó trở thành dễ.

Khi tích phước đức,
Dù ít hay nhiều,
Đều được hưởng phước,
Rước được điều may,
Không có thất bại,
Tại thế an vui,
Tai qua nạn khỏi,
Gặp thầy gặp thuốc,
Không chịu phiền muộn,
Người hiền thường gặp,
Bệnh tật tiêu trừ,
Tưởng như phép lạ.

Còn cầu nguyện,
Mà không tích phước,
Thì cũng như không,
Chẳng nên trông mong,
Có phép lạ xảy ra!

Nghiệp báo cũng do,
Chính mình tạo ra,
Chứ không phải do,
Thượng đế thần linh,
Hay bất cứ ai,
Xúi bảo mình làm.

Chính tâm tham,
Xúi khiến người khác,
Nổi lên tâm ma,
Cầu xin tiền tài,
Giàu sang sung sướng,
Một chút tài sản nhỏ,
Dâng cúng cho chùa,
Nhà thờ đền miếu,
Cầu xin nhiều tiền,
Liệu còn không đủ,
Ngủ nghỉ ăn uống,
Muốn danh muốn lợi,
Tách sắc phù du,
Muốn tu chánh đạo.

Chính tâm sân,
Xúi khiến người khác,
Nổi lên tâm ma,
Cầu xin thắng kiện,
Tàn hại kẻ thù,
Triệt hạ đối thủ,
Người họ không ưa,
Vui mừng khi thấy,
Kẻ thù thê thảm,
Sống trong khốn nhục,
Chết cũng không hết,
Họ mới hài lòng.

Chính tâm si,
Xúi khiến người khác,
Nổi lên tâm ma,
Cầu nguyện sự trường sinh,
Tây phương cực lạc,
Mà không cần tu,
Không gìn giữ giới,
Ngay trong đời này,
Đợi đến khi hấp hối,
Nói với người nhà,
Rước nhiều vị thần,
Đến nhà hộ niệm,
Chỉ niệm mười câu,
Liền được thăng quan,
Cảnh giới Di Đà,
Thiệt là vô minh!

Trong Kinh A Hàm,
Đức Phật có dạy,
Chỉ có phước báo,
Mới có thể làm,
Giảm thiểu nghiệp báo.

Phước báo là do,
Việc làm phước thiện,
Chính mình tạo ra,
Chứ không phải do,
Thượng đế thần linh,
Hay bất cứ ai,
Xúi bảo mình làm.

Nếu cầu nguyện được,
Tại sao nhiều người,
Cùng cầu cùng nguyện,
Kẻ chết người sống,
Kẻ qua người vướng,
Chẳng có ai nghe cứu?

Cầu nguyện, van xin,
Dù tin hay không,
Thực sự không giúp,
Chẳng có ích gì cả.

Hãy thử suy nghĩ:
Tại sao như vậy?
Bởi vì các vị,
Giáo chủ giáo phẩm,
Giáo quyền cao cấp,
Giáo hội trung ương,
Giáo sĩ địa phương,
Một khi gặp tai ương,
Đến lúc xảy ra,
Là ai cũng vậy,
Cũng phải trả nghiệp,
Do đã tạo trước đó,
Trải qua nhiều kiếp,
Hoặc trong kiếp này,
Cũng bị chịu trừng phạt,
Vu khống cáo gian,
Xử án khổ nạn,
Bắt bớ giam cầm,
Ám sát giết người,
Dù là người thân,
Cũng không thể thay đổi.

Trong Kinh Pháp Cú,
Đức Phật có dạy,
Dù trốn lên núi,
Xuống biển vào hang,
Nghiệp báo đã mang,
Không ai tránh được.


Tóm lại từ xưa đến nay,
Cuộc đời luôn thay đổi,
Vui buồn, sung sướng khổ,
Tất cả đều do con người,
Tạo phước cũng có,
Tạo nghiệp cũng có,
Phước hưởng phước,
Hưởng phước báo lành,
Nghiệp ác quả dữ.

Đúng luật nhân quả,
Áp dụng ba thế kỷ,
Quá khứ, hiện tại,
Và cả tương lai,
Không sai bước,
Không kể ai,
Bất cứ người nào,
Dù tin hay không,
Nếu đã gieo nhân,
Cũng đều gặt quả.

Trong sách có câu,
Cổ nhân thường dạy:
Mạng như lưới trời,
Mặc dù thưa,
Nhưng chưa ai thoát.

Chữ “trời” ở đây có nghĩa:
Nghiệp báo đã mang,
Đến lúc phải trả,
Không ai thoát được.

Thượng đế và thần linh,
Ơn cao thánh cao cả,
Chí công vô tư,
Không bao giờ lái buồm,
Theo lời cầu nguyện,
Van xin khấn vái,
Của những người,
Chẳng tích phước đức,
Chỉ gieo ác,
Thiếu đức vô cùng.

Ví dụ như:
Ngày hôm nay đâm bị thóc,
Ngày mai bị gạo,
Vu khống cáo gian,
Khai man lý lịch,
Lợi dụng pháp luật,
Xúi người kiện tụng,
Lợi dụng tôn giáo,
Kiếm tiền không chính đáng,
Giựt hụi quịt nợ,
Sang chiếm tài sản,
Chiếm hữu tác quyền,
Làm tiền trái phép,
Hung tợn hiếp người,
Bần cùng cô thế,
Bất kể khó đau,
Của bao người khác.

Ví dụ như:
Xưng mình là người chính thống,
Biếm người tiếm danh,
Hôi tanh danh lợi.
Mang mặt nạ,
Chửi bới người khác,
Lại nhứt định đòi
Lột mặt kẻ khác,
Tự tung tự tác,
Như chỗ không người.
Ai cũng tự xưng,
Tu hành chính thống,
Chửi báng người ta,
Chính cống giáo gian!
Lợi dụng danh nghĩa,
Bảo vệ chánh pháp,
Chẳng nể ai,
Bất chấp đúng sai,
Hễ không đồng ý,
Chửi toé cho đã!

Nhân danh đấu tranh,
Công bằng dân chủ,
Đòi hỏi tự do,
An ổn cơm áo,
Nhưng chẳng bao giờ,
Tôn trọng người khác,
Nhân phẩm nhân quyền,
Danh dự của người khác!


Ngày xưa chư Tổ,
Có lòng dạy dỗ,
Con người phát tâm,
Làm điều thiện tránh điều ác,
Tạo phương tiện,
Dâng lễ xin an,
Cúng sao giải hạn.
Mục đích khuyến khích,
Mọi người đến chùa,
Dâng lễ kính lạy,
Mong cầu an tâm,
Gia đạo hòa bình,
Tánh tình thiện lương,
Rồi nhân dịp đó,
Truyền bá chánh pháp,
Thuyết giảng giáo lý,
Chỉ bảy chánh đạo,
Đó là: chánh kiến,
Và chánh tư duy,
Chánh ngôn chánh nghiệp,
Cùng là chánh mạng,
Và chánh tinh tấn,
Chánh niệm chánh định,
Giảng luật nhân quả,
Giải thích vô thường,
Phước đức công đức,
Phước báo quả báo,
Đọc kinh điển,
Chí tâm tu hành,
Dạy các pháp môn,
Niết bàn ngồi thiền,
Hiền lành tạo phước,
Việc thiện làm trước,
Từ khước ác,
Tu tâm dưỡng tánh,
Giúp đỡ con người,
Giác ngộ chân lý,
Thấy được sự thật,
Giải thoát khổ đau,
Xây dựng cuộc sống,
An lạc hạnh phúc.

Ngày nay chúng ta,
Tâm Phật tâm ma,
Lẫn lộn không phân biệt,
Cho nên tạm dùng,
Phương tiện thiện xảo,
Dâng lễ xin an,
Cúng sao giải hạn,
Khi còn hoang mang,
Tâm thường không an,
Gian nan khốn khổ,
Không có nơi trú ẩn,
Vì chưa hiểu đạo,
Chẳng biết làm thế nào,
Thực hành như thế nào,
Cho đúng chánh pháp.

Giờ đây suy ngẫm,
Rõ ràng không nghi,
Đâu là chánh pháp,
Chúng ta phát nguyện:
Dừng nghiệp chuyển nghiệp,
Quyết tâm tu hành,
Hướng thiện tâm trong,
Quyết tâm trì chí,
Tinh thần tu hành,
Tu tâm nuôi dưỡng tánh,
Tránh làm điều ác,
Chỉ làm điều thiện,
Giữ tâm thanh tịnh,
Chuyển hóa tích cực,
Cuộc sống tâm linh,
Của chính bản thân,
Ngày càng tốt hơn,
Tâm càng an lành,
Cuộc sống tốt hơn,
An lạc hạnh phúc.

Như vậy thực tế,
Những người xung quanh,
Cùng chia sẻ phúc lạc,
Cho đến một ngày,
Nhận thức chánh đạo,
Đạt được đỉnh cao:
Niết bàn giải thoát.

Bài viết thực hiện bởi Khám Phá Lịch Sử

Đội ngũ biên tập viên tại khamphalichsu.com là các chuyên gia dày dạn kinh nghiệm trong mọi lĩnh vực của cuộc sống. Bằng sự kết hợp tinh tế giữa con người và công nghệ AI, chúng tôi tạo ra những bài viết không chỉ độc đáo mà còn đầy hấp dẫn.

Bài viết liên quan